Dắt Sói Lên Giường

Chương 95: [PHIÊN NGOẠI 3] : Chân Mệnh Thiên Tử Của Cố Thừa Khâm



Thích một người không biết sẽ có cảm giác ra sao, chỉ sợ thích càng nhiều sẽ tổn thương càng nhiều. Vì thế không biết có nên nói thứ tình cảm này ra không, hay chỉ biết giấu kín mãi mãi. Để rồi sau này sẽ chỉ còn lại đau đớn, tương tư sau cùng cũng thành đau.

………

“Thừa Khâm!”

“…”

“Thừa Khâm!”

“…”

“Cố Thừa Khâm! Ngày mai mình phải đi rồi.”

Trình Hoan Hoan ngồi trên ghế gỗ trong vườn nhà, nhìn cậu bé mập mạp trước mặt. Giọng lí nhí nói.

Cố Thừa Khâm từ trên ghế bật dậy, gương mặt vô cùng hốt hoảng. “Hoan Hoan à! Cậu… cậu đi đâu?”

“Về thành phố Z, mẹ phải về đấy đóng phim rồi.”

“Thế sau này… sẽ không đến đây nữa sao?” Giọng bạn nhỏ Thừa Khâm có chút buồn.

Trình Hoan Hoan cùng Cố Thừa Khâm đã ở bên nhau được bốn mùa hè rồi. Mùa xuân cũng vừa qua, chẳng lẽ năm nay lại thiếu mất một người.

Hoan Hoan đứng lên, đi đến trước mặt Thừa Khâm. “Nhất định sau này sẽ quay lại thành phố T tìm Manh Manh.” Cô bé chìa tay ra, Cố Thừa Khâm chần chừ một hồi cũng nắm lấy bàn tay của cô bé. “Đến lúc đó… Đừng quên tớ, được không Thừa Khâm?!”

Sao có thể quên mất cô bé đáng yêu lại vô cùng hiểu chuyện này được.

Vào thời điểm đó, Trình Hoan Hoan đã nói không muốn Cố Thừa Khâm quên tên mình, quên mất rằng trong cuộc sống của cậu từng có sự hiện diện của cô. Nhưng đến mãi sau này, chính thời gian đã khiến cô bé quên mất mình đã từng thề hẹn với một người, cậu bé mập mạp lúc đó cũng không còn nữa. Thay vào đó chỉ có một chàng trai vì cô làm biết bao nhiêu chuyện, đến ngay cả sinh mạng mình cũng tiếc rẻ không thể đem hết cho cô. Cũng không nhắc cho cô nhớ mình từng lãng quên thứ gì.

Còn Cố Thừa Khâm vẫn nhớ, vẫn mãi không thể nào quên được cô bé của năm đó. Chỉ biết luôn ở thành phố T chờ đợi lời hẹn ước không biết có thực hiện được không…

Giao ước của hai đứa trẻ tưởng chừng chỉ như một lời nói vu vơ. Nhưng lại là thứ trói buộc hai con người đến với nhau.

………

Thời gian cứ thế tàn phá đi những mảnh kí ức ngây thơ hồn nhiên nhất, hôm ấy bạn nhỏ Cố đứng cạnh Thẩm Thiên Nhạc nhìn theo bóng dáng chiếc xe khuất dần. Nó chở theo Trình Hoan Hoan, đưa cô bé đi thật xa, rời khỏi cậu.

Thẩm Thiên Nhạc cúi xuống nhìn, phát hiện tay thằng bé đang nắm chặt lấy váy của mình. Cô cười xoa đầu thằng bé, nói: “Không phải nói sau này nhất định sẽ đến tìm bé con của mẹ sao? Nào! Cười lên một cái đi, sao mặt cứ bí xị thế? Như thế Hoan Hoan lại không thích nữa rồi…”

Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má phúng phính. Cố Thừa Khâm đẩu môi, sụt xịt mũi: “Không được buồn, Hoan Hoan sẽ không thích.” Nói xong lại chạy theo hướng xe vừa đi.

Thẩm Thiên Nhạc càng nhìn chỉ càng thấy buồn cười. Mới có tí tuổi đầu như thế mà đã biết thích người ta rồi. Đột nhiên cô cũng nhớ ra, năm đó Cố Ngụy Tiêu cũng chỉ mới bốn tuổi đã đòi cưới cô về làm vợ, hình ảnh lúc đó có khi còn buồn cười hơn cả bây giờ.

Cố Ngụy Tiêu vừa đi làm về, thấy Thẩm Thiên Nhạc thì ngó vào trong nhà. “Bạn nhỏ của anh đâu rồi?”

“Đi tìm “tiểu kiều thê” rồi!” Cô đáp, xoay người đi vào trong nhà. Cố Ngụy Tiêu nhìn lại ra bên ngoài, thấy Cố Thừa Khâm đứng ngay bên hàng cây cách nhà không xa. Thằng bé chỉ đứng đó mãi, một lúc lâu sau cũng tự động chạy về nhà.

Khoảng thời gian sau đó, thứ kì lạ duy nhất diễn ra trong nhà chính là việc bạn nhỏ Thừa Khâm không còn ăn nhiều như trước nữa. Lúc nào cũng cố gắng học tập, học thật nhiều. Một năm, hai năm, ba năm… đến tận khi thằng bé lên cấp hai, hiện tại đã là chàng thiếu niên được bao cô gái mến mộ, tuấn tú, xuất sắc về mọi mặt. Mỗi sáng Thẩm Thiên Nhạc mở cửa nhà ra sẽ lại thấy một hàng dài nữ sinh, mập co, ốm có, nói chung là loại nào cũng có. Bọn họ đến để đợi Cố Thừa Khâm đi học cùng.

Nhưng cậu chỉ đi lướt qua, ngay cả nhìn cũng không thèm. Thẩm Thiên Nhạc lúc đó chỉ biết cảm thán sao Cố Ngụy Tiêu không thể có được một phần như bạn nhỏ Cố đây. Không ngờ lớn lên thằng bé lại có thể lạnh lùng như thế…

“Bạn nhỏ à! Con vẫn nhớ cô bé đó lắm chứ gì? Mấy cô bé kia cũng rất xinh đẹp, lại còn thích con nữa đó!” Thẩm Thiên Nhạc cố tình thăm dò xem Cố Thừa Khâm để xem phản ứng ra sao, cô chống tay vào cạnh bàn học nhìn xuống.

“Thì sao? Bọn họ kì quặc lắm.” Cố Thừa Khâm ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn Thẩm Thiên Nhạc. “Sao thế ạ? Không lẽ mẹ bị người ta mua chuộc rồi. Muốn “bán” con trai đi sao?”

Ừm… thằng bé này nghĩ xa quá rồi.

Có lẽ có một thói quen mãi vẫn không thể thay đổi được. Lúc nào Cố Thừa Khâm cũng sẽ nhìn sang bên căn nhà kia. Chỉ mong có thể một lần thấy lại cô bé ấy, căn nhà đó vẫn thế, vẫn không có gì thay đổi. Chỉ được mảng bụi của thời gian phủ lên, che đậy đi những hồi ức ngọt ngào của hai đứa trẻ.

Trình Hoan Hoan chính là chân mệnh thiên tử của Cố Thừa Khâm. Là mối tình duy nhất, đẹp nhất trong những năm tháng của quá khứ. Ngay cả tương lai cũng sẽ như vậy.

…_END_…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.